CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Một Lần Nữa Anh Lại Được Yêu Em


Phan_8

Gã nhấp một ngụm rượu, che đi tâm tình không tốt. Thích mặt trăng mát lành.

Đến lúc thanh toán, Vũ Duy đứng dậy trả tiền, Ngạo Tuyết mỉm cười

“ Bạn trai em trả rồi, nếu anh không ngại thì coi như lần này em mời.”

Vũ Duy cười tươi, nhưng ai biết trong lòng gã suy tính cái gì

“ Vậy thì anh cũng không ngại, có lần này thì còn lần sau, nhất định sẽ mời lại em”

Bản thân có chút không ngờ anh lại nói như vậy, cô khẽ gật đầu cho qua chuyện.

“ Ngạo Tuyết cho anh mượn điện thoại chút”

“ Đây”

Vũ Duy âm thầm cười, bấm số điện thoại của mình. Dù sao có số điện thoại để liên lạc còn hơn mà cứ tình cờ gặp vài lần nữa, trùng hợp 1 lần, 2 lần còn hiểu được chứ 4, 5 năm lần người ta sẽ nghi mất. Đưa trả lại cho cô, anh cười

“ Có gì, sau này còn tiện liên lạc”

Trước người con trai ồn ào như mặt trời này, Ngạo Tuyết không ghét, nhưng cô cũng chưa muốn quá thân thiết, cô hiện tại đối với anh chỉ là xã giao ở mức cần thiết.

Cùng nhau bước ra ngoài cửa hàng, chiếc xe đi tới, Ngạo Tuyết mở cửa xe, cô quay sang nhìn Vũ Duy

“ Chào anh”

“ Tạm biệt”

Trở về xe của mình, gã ra lệnh

“ Kiếm mấy đứa con gái về khách sạn”

Hôm nay gã bị làm mất hứng quá nhiều, cần có chỗ để phát tiết. Lâm Ngạo Tuyết, gã thề với lòng sẽ có lúc biến cô thành người đàn bà của mình mà phát tiết những gì gã phải chịu ngày hôm nay…..

Đang ngồi xe trở về, giữu thời tiết ấm áp như vậy, Lâm Ngạo Tuyết có chút lạnh sống lưng. Cô khẽ lẩm bẩm

“ Không rõ là đắc tội với ai nữa.”

Sau khi phát tiết xong, gã bỏ mặc mấy tình nhân đang ở trên giường mà trở ra phòng khách bên ngoài, tất cả đều không thỏa mãn dục vọng của hắn. Thứ hắn muốn bây giờ là có thể hảo hảo yêu chiều Lâm Ngạo Tuyết, mơn trớn trên thân thể mê người đó. Phải chỉ có như vậy mới đủ thỏa mãn lòng tự tôn của y lúc này.

Quả nhiên, Tiêu Lãnh Phong có chút bản lĩnh chọn được một bảo bối quý giá như vậy. Nghĩ tới đây, tâm tình có chút tốt hơn. Thời gian còn dài, cuộc chơi còn chưa có chính thức bắt đầu. Ai khóc, ai cười, ngày sau sẽ rõ ràng. Bản tính thích chinh phục thử thách trỗi dậy, gần 8 năm nay gã đã không còn hứng thú với cái gì, lần này về đây, đúng là không sai đi.

“ Chủ nhân”

“ Có chuyện gì?”

“ Còn muốn bắt cóc cô ta nữa không”

“ Đương nhiên là có, lựa thời điểm thích hợp thì ra tay. Nhưng không được làm bị thương. Mang về đây”

“ Dạ”

Qua một thời gian, Vũ Duy không gọi điện, cũng không chủ động liên lạc hay tình cờ gặp mặt nữa. Bấy giờ Ngạo Tuyết mới có chút an tâm, nghĩ anh không có ý gì với mình. Thế nhưng có chết cô cũng không ngờ có thể gặp lại con người này vào hôm nay, trận giao hữu bóng rổ của học viện của mình với học viện Tây An. Vì là giao hữu ở trường bạn nên từ sớm, các thành viên tham gia đã đi tới trường Tây An. Lần này có hội trưởng hội học sinh Tiêu Lãnh Phong tham gia nên nữ sinh trường Tâm Tú kéo nhau đi rất đông. Phải nói rằng, Tiêu học trưởng chỉ tham gia trận bóng rổ 1 lần duy nhất của năm đầu tiên mà đã để lại ca ngợi, trở thành huyên thoại của trường, nay lại tham gia là do được bạn gái đề nghị. Các nữ sinh trong trường vừa ngưỡng mộ, vừa sùng bái Ngạo Tuyết xinh đẹp hiền lành. Trong trường Tiêu Lãnh Phong là hoàng tử thì cô là công chúa.

Lần này người háo hức nhất là Ngạo Tuyết, anh hứa sẽ tham gia chơi bóng nhưng chỉ là 30 phút cuối trận. Để có được 30 phút đó cô phải năn nỉ mãi, vòi vĩnh làm nũng anh mãi mới được.

Học viện Tây An có vẻ rất rộng cũng đẹp như Tâm Tú. Cả hai học viện vốn là đối thủ cạnh tranh nhau trong suốt một thời gian dài. Thi đấu này tuy mang hình thức giao hữu nhưng thực chất cả hai trường đều trọng thành tích. Mà việc đó cũng không ảnh hưởng gì tới Ngạo Tuyết cô chỉ cần coi người mình yêu chơi bóng rổ 1 lần chứ thắng hay thua cũng đâu quan trọng.

Lần này, để cổ vũ đội bóng, cô đã đích thân vào bếp, mặc cho Lãnh Phong không vui, đương nhiên rồi bạn gái mình làm cơm cho vài người con trai khác, mặc dù chỉ là cổ vũ cũng không được. Chỉ mình anh được hưởng phúc từ cô. Còn kẻ khác thì nằm mơ cũng đừng.

Tayxách nách mang một túi đồ ăn, trông cô có vẻ mệt mỏi.

“ Nếu biết trước đã nhờ người mang rồi” Ngạo Tuyết than thầm.

“ Đi đâu mà mang nặng vậy” Một tiếng gọi từ sau làm cô khẽ giật mình. Giọng có chút quen quen, chắc là người quen, cô bất giác quay lại. Trong ánh nắng một chàng trai đứng đó, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô. Khóe miệng cong lên thành một đường đẹp mắt, đôi mắt tà mị nhìn cô.

“ Vũ…….” Cô tựa như đã gần như quên hẳn tên người con trai này. Thấy cô có vẻ khó khăn, gã tiến lại

“ Vũ Duy, không phải em quên tên anh rồi chứ”

“ A…. không có” Cô lấp liếm, che đi xấu hổ. Đối với người sau một vài lần gặp không để lại ấn tượng hoặc lâu lâu không liên lạc, hay có khi cô không để mắt tới là coi như xếp nó vào chỗ không cần nhớ trong đầu rồi thải ra ngoài. Người ta còn nhớ mình nha, thế mà cô đã có chút quên. Vũ Duy thầm than, nhanh như vậy đã quên rồi. Thật là ngốc.

Cười trừ cô hỏi

“ Vũ Duy sao anh lại ở đây?”

“ Lẽ ra anh phải hỏi em mới đúng, em không phải học sinh trường này”

“Hả, sao anh biết”

Đúng lúc này vài nữ sinh đi qua, tất cả đều đỏ mặt, ánh mắt như si mê, điên dại, nhưng khẽ cúi đầu rất cung kính

“ Hội trưởng”

Vũ Duy khẽ gật đầu, còn Ngạo Tuyết cũng như từ trong mộng mà bừng tỉnh

“ Nguyên lai anh là hội trưởng của Tây An. Em học bên Tâm Tú”

“ Ừ anh biết rồi. Hôm nay sao em qua đây”

“ Hôm nay có trận thi đấu bóng giổ, em trong Hội học sinh nên tới phụ trách một chút.”

“ Có bạn trai tham gia không?”

“ Có, em rất muốn coi anh ấy thi đấu, nghe mọi người kể anh ấy chơi bóng rất tuyệt”

Nhìn cô, đôi mắt sáng ngời, gương mặt rạng rỡ, giọng nói tự hào khi nhắc tới Lãnh Phong, lửa giận trong lòng Vũ Duy lại bùng lên mạnh mẽ. Lúc này y nhìn đống đồ rồi hỏi

“ Đồ gì đây? Sao lại mình em cầm như vậy”

“ A, đây là món ăn cho đội bóng bồi bổ lấy sức”

“ Món ăn này……” Vũ Duy nghi hoặc

“ A, chỉ là mấy món điểm tâm nhẹ em tự làm thôi, không phải đặc sản gì đâu”

“ Đồ tự làm, mới có ý nghĩa. Nặng như vậy, anh cầm giúp cho.”

“ A thôi, không cần đâu, em tự làm được”

Vũ Duy không nghe, khẽ giật túi đồ trong tay cô. Lúc này một tiếng nói ấm áp vang lên

“ Tuyết nhi”

Chỉ cần nghe thôi cũng biết đó là giọng Lãnh Phong, cô quay sang vui vẻ đáp trả

“ Phong”

Lãnh Phong đi tới, anh bỏ lơ qua Vũ Duy đang đứng bên cạnh mà ấu yếm người yêu

“ Đã bảo không được làm đồ ăn cho họ rồi còn không nghe. Giờ xách nặng như vậy”

“ Em làm anh cũng ăn nữa mà, coi như làm cho anh”

“ Vậy tí nữa không cho họ ăn, anh ăn hết nhé”

“ Đồ tham lam, phải chia sẻ cho mọi người nữa.”

Lửa giận của Vũ Duy lại dâng lên mãnh mẽ. Chưa bao giờ gã bị coi là vô hình như vậy, quá coi thường gã, tuy là rất giận nhưng y cũng mở miệng tươi cười

“ Ngạo Tuyết đây là bạn trai em sao?”

“ Đúng vậy” Cô quay sang nói với Lãnh Phong

“ Phong đây là một người bạn của em. Vũ Duy”

Vũ Duy tươi cười, giơ tay ra giới thiệu

“ Tiêu hội trưởng, xin chào”

Lãnh Phong đưa tay bắt lại đôi mắt nhìn chằm chằm vào con người trước mắt, từ y toát ra cái vẻ đạo mạo giả dối, ẩn chứa sự nguy hiểm, bạn của Ngạo Tuyết hầu hết anh đều biết, nhưng người con trai xa lạ này thì…..

“ Chào”

Ngạo Tuyết tinh ý nhận ra sự nghi hoặc trong mắt anh, cô vội giải thích

“ Phong, lần trước là anh ấy cứu em, mới không bị xe đâm đó”

“ Cám ơn anh đã cứu Tuyết nhi”

Bình thường Phong không gọi cô là Tuyết nhi nha, lần này là đang chứng tỏ mình là bạn trai của cô đây. Tính chiếm hữu của anh cũng rất cao. Ngạo Tuyết khẽ cười trong lòng.

“ Tiêu hội trưởng, nghe nói trận này anh có tham gia?”

“ Đúng vậy, Tuyết nhi muốn coi tôi thi đấu, không biết anh có tham gia không?”

“ Nếu có thể cung anh so tài, Vũ Duy tôi đương nhiên rất hào hứng”

“ Vâng, hẹn gặp anh trên sân”

Lâm Ngạo Tuyết trừng mắt nhìn cục diện trước mặt mình, có phải chiến trường đâu mà toàn mùi thuốc súng thế này. Hai anh chàng này ngoài thì đang vui vẻ nói cười, nhưng toàn thân đang ẩn chứa thuốc súng nha. Làm người ta không lạnh mà run. Cô gái nhỏ thông minh tốt nhất là nên yên lặng, giả ngu. Cô còn muốn sống tới mai nha.

Ây nhưng nguyên nhân dẫn tới cuộc ẩu chiến vô hình là tại cô thì làm sao có thể an toàn mà rút lui được. Lãnh Phong khéo léo cầm túi đồ trên tay Ngạo Tuyết, ôn nhu

“ Tuyết nhi, đi thôi, mọi người đang chờ”

Cô khẽ nuốt ngụm nước bọt, Vũ Duy nhìn hai người cô cười nhưng ánh mắt có vẻ rất muốn giết người nha. Còn Lãnh Phong thì một tay còn lại vòng qua người cô chứng tỏ quyền sở hữu.

“ Chào anh, em với Phong đi trước” Thôi cứ giả ngu còn hơn. Ngạo Tuyết kêu thầm.

Vũ Duy nhìn theo lưng cả hai, họ chẳng có gì là bất hòa cả, rất vui vẻ sánh bước nói cười. Cứ cười đi, không được bao lâu nữa đâu. Gã khẽ nở nụ cười ác lạnh.

Đối với Lãnh Phong, anh hoàn toàn tin tưởng tình yêu của Ngạo Tuyết, anh biết cô là cô gái hấp dẫn, có rất nhiều người sẽ bị cô mê hoặc làm điên đảo, nhưng anh không hề lo lắng. Nhưng người đàn ông kia, từ ánh mắt tới phong thái đã toát lên vẻ nguy hiểm, có chút không đơn giản, Ngạo Tuyết không nên đi cùng anh ta.

“ Em hay gặp anh ta lắm sao?”

“À không? chỉ có hai lần, lần đầu là hôm em đi xem phim đó. Lần thứ hai là hôm anh có việc phải về trước em ăn cơm một mình. Ngoài ra thì chưa gặp lại lần nào cả” Cô thành thật kể lại

“ Anh chàng này có chút không ổn lắm. Đừng qua lại nhiều”

“ Vâng, em biết rồi.” Cô gái ngoan ngoãn gật đầu tỏ ra vô cùng nghe lời. Thành thật mà nói, người như Vũ Duy không hợp với cô lắm, cô thích sự bình yên, dịu mát, yên tĩnh nhưng hòa hợp chứ không thích cái sôi nổi rực rỡ của anh. Mà nếu đã thấy không hợp thì cũng không nên giao du nhiều.

Sân vận động lúc này đã chật kín chỗ ngồi, theo Lãnh Phong vào sân, mọi người đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ dành cho hai người. Tìm một góc cả hai cùng ngồi theo dõi trận đấu. Mà Vũ Duy, y cũng chỉ ngồi trên sân, tại vị trí của đội quan sát trận đấu. Y không thích tranh chấp nhàm chán tại cái sân bóng rổ này. Y đang đợi Tiêu Lãnh Phong vào sân thì bản thân cũng sẽ ứng chiến. Chỉ một trò chơi đơn giản thôi.

Vì là giao hữu nên cả hai đội chơi vô cùng hưng phấn, rượt đuổi tỉ số liên miên làm khán giả hò reo cổ vũ không ít. Tuy nói là cả hai trường đều chú trọng thành tích muốn thắng nhưng các sinh viên lại không như vậy, họ ra sân với tâm trạng thoái mái, muốn cống hiến hết mình. Ngạo Tuyết ít khi coi nhưng hôm nay quả nhiên đã được mở rộng tầm mắt hết lời khen ngợi

“ Lát nữa anh ra sân, chắc sẽ tuyệt như thế hả?”

Cô phấn khích hỏi

“ Cũng không đến nỗi”

“ Gì mà không đến nỗi, mọi người coi anh là huyền thoại đó”

Gõ nhẹ đầu cô, anh cười “ Chỉ là lời đồn thôi, anh đi thay đồ, chuẩn bị ra sân”

“ Vâng, cố lên” Cô tươi cười cổ vũ. Ánh mắt dõi theo anh vào phòng thay đồ mới quay sang trận đấu. Chợt bắt gặp ánh mắt Vũ Duy nhìn mình đầy nhiệt tình. Cô cũng nhìn lại, khẽ gật đầu rồi mỉm cười rồi quay đi chỗ khác. Cô có cảm giác ánh nhìn này có chút gì đó không ổn kèo theo âm mưu.

Lãnh Phong bước ra, hoàn toàn làm nữ nhân này ngây người. Ân ở nhà tuy là có được nhìn, nhưng hôm nay trong bộ thể thao màu trắng, cơ bắp lộ ra, ngực rắn chắc, bắp đùi cũng rắn chắc, thân hình hoàn mĩ làm cô ngẩn ra. Không chê vào đâu được, cả người đều trắng trẻo. Cô có chút mê mẩn người.

“ Anh không biết tiểu Tuyết của anh lại háo sắc như vậy” Lãnh Phong lên tiếng trêu chọc cô. Tiểu cô nương vội vã quay đi, sắc mặt ửng hồng xấu hổ thập phần xinh đẹp.

“ Ngẩng đầu lên” Anh khẽ nói.

Ngạo Tuyết theo lời nói khẽ ngẩng đầu rồi bị một thứ mềm mại ấm áp phủ lên môi. Theo một tư thế rất tình tứ, cô vòng tay lên cổ anh, anh khẽ ôm chặt cố, cả hai giữa sân vận động, giữa trận bóng rổ và hàng trăm con mắt của mọi người hôn nhau.

Lãnh Phong luôn quan sát thấy ánh mắt Vũ Duy có dục vọng nhìn Ngạo Tuyết, đó là việc anh không cho phép vì vậy chỉ có thể dùng cách này cảnh cáo y. Nhưng quả nhìn biểu hiện lúc nãy của cô anh phi thường hài lòng, muốn thưởng cho cô một cái hôn.

Lúc anh bước vào sân, Vũ Duy cũng đứng dậy. Trên tay y là chiếc mic, nhẹ nhàng cất tiếng

“ Tiêu hội trưởng, tôi rất muốn được so tài với anh”

Nghe vậy cả hội trường bỗng trở nên im ắng, Lãnh Phong khẽ nheo mắt nhưng rồi lành lạnh lên tiếng

“ Vậy chúng ta vào trận thôi”

“ Trận đấu này cả hai chúng ta đều biết kết cục là hòa rồi. Không cần thiết phải tham gia nữa. Tôi muốn mời anh đấu tay đôi với tôi. Không biết ý anh thế nào”

Một lần nữa sân vận động lại im ắng. Đây là chuyện gì? Cơ hội ngàn năm có một đấy. Hai vị hội trưởng trong truyền thuyết so tài.

“ Hảo” Lãnh Phong không do dự mà nhận lời.

“ Để cho thú vị, tôi muốn có chút giải thưởng”

“ Giải thưởng gì?” Lãnh Phong hỏi.

Gã cười cười, quay sang nhìn Lâm Ngạo Tuyết, ánh mắt thâm thúy rồi chỉ vào cô

“ Cô ấy, nếu tôi thắng rất muốn mời Lâm tiểu thư đi chơi một bữa”

Lạnh nhạt lên tiếng, Lãnh Phong hỏi “ Nếu thua?”

“ Rất sẵn lòng mời hai người đi ăn”

“ Tôi nghĩ nếu anh thua, anh phải tránh xa cô ấy ra một chút”

“ Được”

Từ một người vô danh bị đẩy thành nhân vật chính của hai vị hội trưởng so tài, khổ chủ vẫn chưa hết bàng hoàng đứng phỗng tại đó. Bị đem thành giải thưởng, cô thật khổ sở, nhìn toàn hội trường ánh mắt hàng trăm cô gái nhìn mình như kiểu là tội phạm, ánh mắt hình viên đạn thật sự đáng sợ. Cô không còn tâm trí nào nhìn cuộc đấu tay đôi diễn ra nữa, mà chỉ thầm than khóc trong lòng.

Lúc này tất cả mọi người đang mải nhìn họ, trên sân, cả hai nhanh nhẹn như nhau, kĩ thuật chơi bóng điêu luyện, các bước đi, chạy nhảy, đập bóng nhanh nhẹn, chuẩn xác cùng đẹp mắt. Một sự ngang tài ngang sức khó phân thắng bại.

Bỗng một quả bóng từ đâu bay tới, không rõ ai ném đập mạnh vào đầu Ngạo Tuyết khiến cô choáng váng ngã xuống…….

Chương 7: Bị bắt cóc

Trên sân lúc này, một cuộc đấu nảy lửa và quyết liệt đang diễn ra. Màn so tài rượt đuổi tỉ số, ăn thua không khác gì đang tranh giải thưởng quốc tế. Con mắt tất cả mọi người đều tập trung trên hai thân ảnh tuyệt đẹp kia.

Vũ Duy cầm bóng, khống chế bóng, tay đập bóng xuống đất liên hồi, kèm theo đó những bước đi nhanh nhẹn điêu luyện né tránh Lãnh Phong, từ đầu sân đến cuối sân rồi theo một tư thế đẹp nhất ném bóng vào rổ. Ghi được 3 điểm san bằng tỉ số. Lãnh Phong cũng không hề nao núng, giật lại bóng và bát đầu di chuyển…..

Hai người họ cứ ai có bóng là kẻ đó lại ghi điểm, sự rượt đuổi hồi hộp này khiến tất cả mọi người chết lặng. Hai con người tài giỏi đẹp trai này như ánh hào quang cuấn hút tất cả mọi người.

Lãnh Phong biết lần này anh đã gặp phải đối thủ, không hề lo lắng mà ngược lại vô cùng bình tĩnh. Đối thủ này quả là xứng đáng, đáng để anh phải lo lắng một chút. Nhưng anh tuyệt đối không thể thua, trận đấu này vốn với anh thắng thua không quan trọng. Nhưng nó đã liên quan tới Ngạo Tuyết, người con gái quan trọng nhất của anh, lần này anh đã dốc hết sức ra đấu tay đôi.

Có lẽ trận đấu bất phân thắng bại này không thể kết thúc nếu như không bị phá đám. Thu Phong từ bên ngoài hớt hải chạy vào, giữa lúc mọi người đang im lặng, cô hét lớn

“ Lãnh Phong….. nguy rồi…. Ngạo Tuyết…..”

Chỉ hai từ “ Ngạo Tuyết” đã đánh thức hai kẻ đang một sống một chết kia. Họ khẽ dừng lại, quay ra nhìn Thu Phong đang thở hổn hển, sắc mặt không tốt lắm

“ Ngạo Tuyết bị người ta bắt đi rồi……….”

Lãnh Phong vội chạy tới, tuy có vẻ điềm đạm nhưng có chút lo lắng

“ Sao lại vậy?”

“ Lúc nãy có quả bóng đập vào đầu Ngạo Tuyết, em dìu về phòng y tế, nhưng trên đường đi bị mấy tên trùm mặt giữ lại. Họ đưa Ngạo Tuyết đi rồi”

Nói rồi cô còn tỏ thêm vẻ lo lắng “ Liệu chúng có làm gì Ngạo Tuyết không?”

Không nói thêm gì, Lãnh Phong cất bước rời khỏi hội trường, nếu ai tinh ý sẽ nhận ra anh có chút khẩn trương, Vũ Duy cất tiếng

“ Tiêu Hội trưởng, trận đấu này chưa kết thúc”

Con người Vũ Duy không cần biết quá trình, chỉ quan tâm kết quả. Y cũng biết hai người nếu cứ tiếp tục đấu thì chỉ là hòa, mà y không muốn hòa. Phải thắng dù quá trình có như thế nào. Quả nhiên Lãnh Phong có chút thỏa hiệp

“ Coi như trận này anh thắng, tôi còn có việc phải đi trước”

Lãnh Phong suy nghĩ lúc này không còn được nhiều như vậy, nhưng Vũ Duy không quan tâm an toàn của Ngạo Tuyết có lẽ cũng là một việc tốt.

“ Vậy phần thưởng của tôi chắc là được đáp ứng chứ?”

“ Đương nhiên” Anh gật đầu không chút do dự rồi quay người đi

“ Vậy cám ơn Tiêu hội trưởng”

Tất cả mọi người trong hội trường đều chứng kiến cảnh đó, ai cũng hiểu là trận đấu đã kết thúc chỉ đứng dậy đi về.

Vũ Duy sau khi thay đồ, trở về xe của mình, giọng có chút bất nhẫn nói với đàn em

“ Đi điều tra xem, kẻ nào dám hớt tay trên của ta”

Đúng là Vũ Duy có ý định bắt cóc Ngạo Tuyết thử thách vị trí của cô trong lòng của Tiêu Lãnh Phong, nhưng lại có kẻ dám ra tay với người của gã. Chỉ có gã mới có quyền này, kẻ khác thì đừng mơ tưởng . Dám động tới người của gã, gã sẽ cho kẻ kia sống không bằng chết. Nhưng gã cũng đã đạt được mục đích của mình, vị trí của Ngạo Tuyết trong lòng Lãnh Phong rất lớn. Như vậy trò vui càng thêm vui.

Lãnh Phong tựa vào ghế bành, anh có chút dửng dưng, nhưng trên thực tế trong tâm đang lo lắng. Bắt cóc Ngạo Tuyết là nhằm vào anh, dù là tống tiền hay đại loại muốn gì từ anh thì hiện giờ tính mạng của cô vẫn được an toàn. Lẽ ra anh nên để ý đến cô, chứ không phải tập trung ăn thua trong trận đấu kia.

Chết tiệt! Chúng ra tay quá nhanh. Tuy không biết là ai nhưng trong lòng anh thầm quyết tâm. Kẻ dám động vào Ngạo Tuyết, anh sẽ cho kẻ đó phải hối hận

Có lẽ Lãnh Phong và Vũ Duy có một điểm chung là không muốn bị bất cứ kẻ nào uy hiếp, tuy nói Lãnh Phong lo cho Ngạo Tuyết nhưng bản thân anh biết hiện giờ cô an toàn, chúng không dám giết cô. Còn nếu như muốn bị Tiêu gia truy nã, phải trốn chui trốn lủi thì…….

Hiện giờ anh ngồi đây và chờ kẻ bắt cóc cô liên lạc

Vũ Duy đang ngồi nhâm nhi rượu vang, y thì lúc nào cũng tỏ ra bình tĩnh dửng dưng, vui khi người ta gặp họa nên chẳng lo lắng. Y cũng hiểu Ngạo Tuyết không có chút gì nguy hiểm, đang chờ đợi tin tức. Thế lực của y ở đây không lớn nhưng thuộc hạ của y đã có vài kẻ được lệnh đi theo dõi Ngạo Tuyết rồi, chắc chắn sẽ tìm đượcc cô nhanh chóng thôi. Thuộc hạ của gã đi vào, cung kính nói

“ Thưa anh, có tin rồi ạ”

“ Chỗ nào”

“ Chỉ là mấy kẻ bắt cóc tống tiền thôi, em đã xử lý gọn gàng rồi.”

“ Người đâu?”

“ Vẫn hôn mê, có vẻ chúng dùng thuốc quá nhiều”

Đúng lúc này, từ bên ngoài, một kẻ bế Ngạo Tuyết đi vào. Vũ Duy bấy giờ mới rời khỏi vị trí của mình đón lấy cô đáy mắt hắn sóng sánh chút gì trìu mến nhu hòa mà bản thân lại không hề biết.

“ Lui hết ra ngoài, không có lệnh không được vào”

Ôm lấy cơ thể mểm mại của cô, gương mặt thiên thần đang say giấc, bất giác làm người ta trở nên thanh khiết hơn. Nhưng điều này không đặt trên người Vũ Duy. Gương mặt này, mùi hương này, cơ thể mềm mại mê người này làm y nổi lên dục vọng.

Đặt cô lên giường, y khẽ nằm đè lên, có chút ôn nhu không muốn tổn thương. Đôi môi phấn nộn hồng hào ươn ướt như có mà lực làm y muốn thưởng thức. Nhẹ nhàng cúi xuống, đặt lên đó một nụ hôn rồi càng lúc càng trầm luân, hương vị ngọt ngào như kẹo làm người ta tham luyến. Khẽ mở miệng cô, rồi chiếc lưỡi bắt đầu thăm dò bên trong, tham lam hút lấy mật ngọt trong miệng cô.

Gã lần đầu tiên biết thế nào là ý loạn tình mê, khẽ rời đôi môi cô, nhẹ nhàng hôn dần đi xuống bên chiếc cổ trắng nõn mà thơm mùi hương, khẽ cắn, khẽ mút để lại ở đó những kí hiệu của mình. Tựa cả mặt vào cổ cô, đôi tay bắt đầu len vào bên trong vạt áo, khẽ chạm vào chúng. Thật mềm mại, quyến rũ. Y quả thật rất muốn có cô rồi, bắt đầu cởi cúc áo của cô. Đúng lúc này, trong mê man cô gái nhỏ khẽ gọi

“ Phong…..”

Hắn khựng lại, mặc dù dục hỏa trong người đang lớn,nhưng cỗ ghen tuông này lại còn lớn hơn. Gã gục mặt trước ngực cô, cảm thụ cảm giác ôn hương ngọc nhuyễn này. Bắt đầu sửa lại y phục đã bị y làm xộc xệch, nhìn cô y khẽ nhếch miệng

“ Ngạo Tuyết, chỉ lần này thôi. Em đã may mắn. Nhưng nếu có thể rơi vào tay tôi lần nữa. Thì không chỉ có vậy đâu.”

Vuốt nhẹ gương mặt cô, gã lẩm bẩm “ rồi có lúc em sẽ là của tôi”

Lâm Ngạo Tuyết vô hình chung đã phá lệ của gã, trước giờ gã không quan tâm đối phương là ai, có tự nguyện không, chỉ cần gã muốn thì sẵn sàng cưỡng bức nếu kẻ đó chống cự. Gã là như vậy, tùy hứng, ác ma, sẵn sàng làm mọi việc kẻ khác không dám làm. Chỉ cần hắn muốn thì hắn sẽ làm. Lần này gã muốn cô nhưng đã dừng lại, gã muốn có một thứ, sự nhiệt tình của cô khi ở trên giường, gã muốn tâm của cô.

Nhưng dục hỏa này vẫn cần người giải. Gã bước ra ngoài rồi đi tới căn phòng ngủ của mình, trong đó có người vẫn đang ngủ, công cụ tiết dục của gã.

Ngạo Tuyết dần dần tỉnh lại, nhìn một lượt quanh căn phòng không có người này. Lúc trở mình dậy, cô mới hay hai tay mình bị trói lại. Đang nằm trên chiếc đệm êm, chất liệu mềm mại đắt tiền

Đầu óc có chút mông lung, cô bắt đầu lật trí nhớ của mình.

Lúc trên sân bóng, cô bị trái bóng đập vào đầu, khiến ngã xuống. Được Thu Phong dìu ra ngoài đến phòng y tế, ra tới bên ngoài, có một đám người che kín mặt chặn đường, giữ Thu Phong. Chúng che chiếc khăn vào mũi cô, lúc đó Ngạo Tuyết thấy mặt mũi tối sầm lại, khi tỉnh lại thì đã ở đây rồi. Lẽ nào là bắt cóc.

Suy nghĩ thấu đáo, cô vùng dậy, may mà chân không bị trói cô có thể đi xung quanh thăm dò. Căn phòng này rất đẹp, rất sang trọng thượng hạng, có thể là ở trong khách sạn đi. Cô gái nhỏ không thấy sợ hãi hay lạ lẫm. Từ ngày yêu Lãnh Phong, tuy là anh luôn bao bọc cô, không để cô tìm hiểu, nhưng Ngạo Tuyết mơ hồ đoán được. Từ lúc yêu anh, cô không còn là kẻ bình thường tầm thường trong xã hội nữa. Có rất nhiều người để ý tới nhất cử nhất động của cô, đi đâu cũng có vệ sĩ, Phong ít khi để cô ra ngoài một mình. Cũng lường trước tình huống bắt cóc này rồi. Vậy nên cô cũng không lo lắng lắm. Cô có lòng tin Phong sẽ đến cứu cô, cô sẽ được an toàn.

Sau một màn mây mưa nhanh chóng, Vũ Duy lấy lại được sự bình tĩnh vốn có của mình. Y không phải là kẻ hay mất bình tĩnh nhưng người con gái kia rất dễ làm y thay đổi tâm tính. Hiện tại, y chưa muốn lộ mặt, hay bản chất của y cho cô, nhưng tới lúc nào đó phải như vậy. Y biết chắc chắn như vậy.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Teya Salat